Mỗi sáng, tầm khoảng 6 giờ hơn, thằng con trai mình lại bò lại gần, cười tươi rói và kều kều, kiểu như nhắc nhở “ba ơi, sắp tới giờ đi cà phê rồi đó!”. Mình còn đang phê phê, mắt nhắm mắt mở mò tìm cái điện thoại, gõ gõ hai lần vào màn hình để coi thử mấy giờ rồi.
Và hôm nay, 6 giờ 18 phút – khá sớm so với mình, nhưng dù sao cũng phải dậy thôi. Việc đầu tiên là kiểm tra cái tả của thằng nhóc, thay tả mới cho nó khi tả cũ tràn bình. Sau đó là nhanh chóng vệ sinh cá nhân, mở cửa, giặt một cái khăn lau mặt cho con. Lúc mình lấy chìa khóa, thằng nhóc đã bắt đầu vẫy tay la ư ư, cười khúc khích kiểu như thúc giục “ba nhanh lên đi nào!”
Thế là bắt đầu bế thằng nhóc đi ra Góc Cafe, quán này cách nhà khoảng 300 mét. Trên đường đi, xung quanh còn rất vắng vẻ, chưa có nhiều quán xá mở cửa. Chỉ có mỗi HD Bank đầu hẻm là mở, và mấy cô bán xôi đối diện bên đường đang chuẩn bị hàng.
Đi dạo trên đường, thằng nhóc của mình cứ lắc lư, dòm trước dòm sau, như đang khám phá thế giới mới mẻ xung quanh. Chỉ mất hơn ba phút là tới quán cà phê. Mình chọn một chỗ ngồi phía trên, vừa để thằng nhóc có thể ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, vừa tránh xa mấy bàn có khách hút thuốc.
Ngồi xuống, thằng nhóc dòm ngó xung quanh, thi thoảng lại cười tươi với một số người đang nhìn nó. Nói thật, tới giờ mình vẫn chưa hiểu rõ tiêu chí của nó khi chọn người để cười là gì nữa! Ổn định chỗ ngồi rồi, mình gọi một ly cà phê đá, ngồi ngắm mưa xa xăm cùng con. Lúc này mình mới nhận ra, động lực thức dậy mỗi buổi sáng của mình giờ đây đã hoàn toàn thay đổi vì thằng nhóc này.
Nhớ lại vài tháng trước, khi giờ sinh hoạt của con chưa thay đổi, nó ngủ tới hơn 8 giờ. Mình cũng ngủ theo nó, và chuyện dậy sớm vào 6 giờ hơn là điều chưa bao giờ có. Nhưng từ khi con thay đổi giờ giấc, mình cũng phải thức theo để chơi với nó. Ban đầu chỉ là chơi trong nhà, nhưng chơi mãi rồi cũng chán, thế nên mình quyết định bế nó đi cà phê, cho nó khám phá môi trường mới.
Những ngày đầu tiên, nó hào hứng lắm, tay chân xua vẫy không ngừng. Và kể từ đó, hễ buổi sáng nào cũng phải bế nó đi đâu đó. Ngày nào mình ra khỏi nhà mà không bế nó theo, là nó la hư hư ngay, kiểu như đang trách mình “sao không bế con đi vậy ba?”
Ngồi nhâm nhi ly cà phê, ngẫm nghĩ, mình nhận ra ở mỗi giai đoạn của cuộc sống, động lực thức dậy mỗi sáng của mình lại khác nhau.
- Lúc chưa có vợ con, động lực thức dậy sớm của mình là công việc. Mình đam mê công việc lắm, cày ngày cày đêm, có hôm thức tới 2-3 giờ sáng cũng là bình thường. Động lực lúc đó là lập trình, sửa những đoạn code đang bị lỗi, hay sáng tạo một tính năng mới còn dang dở.
- Đến khi làm quản lý, động lực của mình lại chuyển sang trách nhiệm. Mình phải theo dõi các đầu việc, quản lý, xử lý công việc cho đội nhóm và công ty.
- Và bây giờ, khi có con, động lực lớn nhất mỗi sáng lại chính là vì thằng nhóc này. Nó còn nhỏ, chưa biết nói, chưa biết tự chăm sóc bản thân, nên mình không lo cho nó thì ai lo đây?
Thật sự, cuộc sống thay đổi nhiều khi có con, nhưng điều này cũng giúp mình cảm thấy hạnh phúc hơn, vì mình biết rằng mình đang đóng một vai trò quan trọng trong cuộc đời của một người mà mình yêu thương nhất.